CHỮA BỆNH BẰNG THIỀN TRƯỜNG SINH HỌC Phóng sự

Bà lão chiến thắng bệnh tiểu đường nhờ kiên trì tập thiền dưỡng sinh

Sau khi nghỉ hưu, bà Nguyễn Thị Tâm (69 tuổi, phường Hàng Mã, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội), tưởng sẽ được sống cuộc đời an nhàn bên con cháu, ai ngờ được rằng, mọi thứ đã không được như ý muốn. Nghỉ hưu không lâu, sức khỏe bà Tâm bỗng nhiên “xuống dốc” không phanh. Khi đi khám, bà Tâm mới bàng hoàng khi nhận kết quả từ các bác sĩ thông báo mình bị bệnh tiểu đường. Lo cho sức khỏe, bà đã đi chạy chữa nhiều nơi, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Mãi sau này, bà Tâm mới có được sự may mắn từ thiền dưỡng sinh.

Khốn khổ vì bệnh tật giày vò

Bà Tâm sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nhưng gia đình nghèo, nên từ nhỏ bà đã vất vả. Cuộc sống mưu sinh vì thế cũng làm cho bà Tâm thêm dạn dày và hiểu cuộc sống này nhiều hơn. Sau khi lập gia đình, cuộc sống khó khăn bấy lâu của bà cũng không mấy khá lên. Vợ chồng bà Tâm đều làm công nhân cho Công ty Môi trường Hà Nội. Công việc này cũng chỉ giúp đôi vợ chồng trẻ mưu sinh qua ngày. Cũng vì tiền bạc không dư dả nhiều, nên họ chỉ sinh một người con.

Từ khi lấy chồng tới lúc tuổi già đến gõ cửa, bà Tâm cũng chỉ làm mỗi công việc trên. Sau khi nghỉ hưu, vợ chồng bà Tâm về an dưỡng tuổi già, không làm việc gì thêm. Nhưng không hiểu sao, sức khỏe bà Tâm ngày một rệu rạo, suy sụp nhanh chóng. Trong khi đó, những người bạn đồng trang lứa với mình vẫn khỏe mạnh bình thường. Không những thế, nhiều lần toàn thân bà vã mồ hôi, chân tay bủn rủn như muốn đứt rời cơ thể. Đáng buồn hơn, những lần mệt mỏi, bà lão này không sao nhấc chân đi đâu được.

Tưởng mình bị bệnh tuổi già nên bà Tâm chủ quan, nghĩ chỉ cần ăn uống cẩn thận hơn và năng tập thể dục thể thao, mọi sự sẽ thay đổi theo chiều tích cực hơn. Nhưng không, những biểu hiện trên ngày càng nặng, khiến bà lão ăn không ngon, ngủ không yên. Để chấm dứt tình trạng này, bà Tâm đã ra các hiệu thuốc tây đọc bệnh kê thuốc, nhưng uống mãi mà sức khỏe vẫn không có khả quan. Mặc dù bị bệnh tật hành hạ như vậy, nhưng bà Tâm cố giấu không muốn cho người thân biết, mà âm thầm chịu đựng.

Bà Tâm chia sẻ lúc bị bệnh tật giày vò.

Rồi đến một ngày, sức khỏe của bà lão bị suy kiệt, người chồng lo lắng nên đã đưa vợ đến bệnh viện. Bà Tâm không thể ngờ được khi cầm giấy báo kết quả từ các bác sĩ, mình bị mắc bệnh tiểu đường, đồng thời mỡ trong máu cao cũng như huyết áp tăng mạnh. Những kết luận này khiến tinh thần người bệnh suy sụp hơn, nhưng biết làm sao bây giờ, đành phải chấp nhận trước sự nghiệt ngã của bệnh tật. Cũng như những lần trước, bà Tâm không cho gia đình biết về bệnh mà mình mắc phải. Bà âm thầm chịu đựng, ầm thầm điều trị dưới sự hướng dẫn của các bác sĩ.

Hàng ngày, người bệnh phải uống một lượng thuốc lớn, cứ như thế, ngày này sang ngày khác, bà Tâm sống không thể thiếu thuốc được. Nhưng bệnh của bà không tiến triển tốt hơn, bà đi lại bệnh viện như “cơm bữa”. Cứ hết thuốc, người bệnh lại phải chịu đựng những cơn giày vò của bệnh tật. Sự đau đớn và mệt mỏi cuối cùng cũng bị gia đình phát giác bà đang mắc bệnh gì. Do theo thuốc tây một thời gian mà bệnh không thuyên giảm nên bà Tâm chuyển sang uống thuốc lá.

Gia đình đi khắp nơi để sắc thuốc cho người bệnh, uống đến hàng trăm ấm, gặp nhiều thầy thuốc nhưng bệnh của bà Tâm vẫn không có dấu hiệu khỏi dứt điểm. Cứ rời thuốc ra, bệnh lại tái phát, khiến bà Tâm càng chán nản hơn. Không muốn chồng con phải đau khổ vì mình, nhiều lúc bà Tâm đã nghĩ đến cái chết. Nhưng được sự động viên của người thân, bạn bè, bà Tâm lại tiếp tục sống, lâu rồi thành quen với căn bệnh mà mình mắc phải.

Kể về lúc bị bệnh nặng, bà Tâm chia sẻ: “Tôi cùng lúc mắc bệnh tiểu đường, mỡ trong máu cao, huyết áp tăng mạnh. Những căn bệnh này khiến tôi sống trong đau đớn về thể xác, nhưng biết làm sao được, mình cũng phải gắng để sống, đến khi nào ông trời gọi đi mới đi được. Nên tôi đã chịu khó ăn uống điều độ, rèn luyện sức khỏe cũng như uống nhiều loại thuốc, nhưng do bệnh nặng, tuổi lại cao, nên bệnh tôi không thể khỏi được. Điều này làm tôi nhiều khi chán nản. Nhưng nghĩ đến chồng con, tôi lại gắng gượng mỉm cười sống tiếp, được ngày nào hay ngày đó”.

May mắn đến từ thiền dưỡng sinh

Do thuốc thang mãi mà không khỏi, nên người bệnh nhiều khi cũng mặc kệ, đến đâu thì đến. Đang trong lúc chán nản thì bà Tâm được một người bạn giới thiệu đến với môn học thiền dưỡng sinh. Người bạn này cũng vừa trải qua căn bệnh “thập tử nhất sinh”, chạy chữa nhiều nơi nhưng không khỏi, sau đó đã đến với thiền dưỡng sinh và mang lại những kết quả khó tin khi bệnh hầu như đã chấm dứt hẳn.

Do biết bạn mình từng mắc bệnh nặng và điều trị như thế nào, rồi bỗng nhiên khỏe lại nhờ đi học thiền dưỡng sinh, nên sau đó bà Tâm đã theo bạn đến một lớp học tại chùa Thượng (xã Thanh Liệt, huyện Thanh Trì, Hà Nội) để theo học. Khi đến lớp, bà Tâm thấy rất nhiều người mắc bệnh như mình, có người còn mắc bệnh nan y nặng khác. Thế nhưng, nhìn ai bà cũng thấy toát lên sự tự tin cao độ trong quá trình học thiền dưỡng sinh.

Cũng như nhiều học viên khác, đến với lớp học thiền dưỡng sinh, bà Tâm không phải mất một đồng học phí nào. Để có thể tự chữa bệnh bằng phương pháp này, người bệnh phải học ít nhất 6 buổi, mỗi buổi hơn 2 tiếng đồng hồ. Những ngày đầu đi học, bà Tâm được giảng huấn nói về sự giao hòa giữa cơ thể con người với thiên nhiên, vũ trụ. Mối quan hệ này là mối quan hệ không thể thiếu được cho sự sinh tồn của con người.

Chúng ta tồn tại được không phải chỉ lệ thuộc vào thức ăn, không khí, mà còn lệ thuộc vào nguồn năng lượng vô hình từ không gian, vũ trụ. Chúng ta thu nhận được nó nhờ qua 7 luân xa trên cơ thể. 7 luân xa này được coi như 7 cánh cửa, nó đã được mở từ khi chúng ta chào đời, nhưng trong quá trình sống, do chúng ta tiếp xúc với những cái xấu, mang trong mình những tạp niệm không tốt, nên những luân xa này đóng lại, không thu nhận được năng lượng. Vì vậy, mà ngoài năng lượng thu được từ thức ăn, nước uống ra không đủ để cơ thể chống chọi hoàn toàn với những thay đổi bên ngoài, nên dễ gây bệnh.

Học thiền dưỡng sinh chính là cách để mở 7 cánh cửa luân xa. Sau khi học xong về lý thuyết, bà Tâm được giảng huấn giúp mở 7 luân xa. Sau phương pháp này, bà Tâm có thể tự ngồi thiền được mà không cần đi học nữa. Ngồi thiền dưỡng sinh có nhiều cách ngồi, bà Tâm ngồi thiền nửa hoa sen, tức là cách xếp bằng, một chân trên, một chân dưới.

Do là người mắc bệnh nặng, nên mỗi ngày bà Tâm ngồi từ 3-4 tiếng. Thường thì bà Tâm ngồi thiền từ 9 giờ tối trở đi, ít nhất mỗi lần ngồi cũng một tiếng đồng hồ. Nhờ kiên trì luyện tập luyện, nên hơn 2 qua, bệnh tật của bà Tâm thuyên giảm rõ rệt, bà cũng không còn lệ thuộc nhiều vào thuốc. Để kiểm chứng, bà đã đến bệnh viện thăm khám lại, thì bất ngờ khi thấy bệnh mình không còn tái phát, mà đang dần khỏi hẳn.

Xuân Sơn ( cand.com.vn )

 

Người phụ nữ thần kỳ thoát khỏi ung thư nhờ dưỡng sinh trường sinh học

Chị Nguyễn Thị Thu Lan thoát khỏi bệnh tật nhờ dưỡng sinh trường sinh học.

Mắc cùng lúc 2 căn bệnh ung thư quái ác, chị Nguyễn Thị Thu Lan đau đớn, buông xuôi, phó mặc số phận, tưởng chừng nằm chờ “thần chết” đến rước đi, nhưng nhờ có dưỡng sinh trường sinh học mà chị đã chiến thắng, thoát khỏi bệnh tật, tìm lại nguồn sống cho mình.

Chị được mọi người gọi với cái tên “người đàn bà từ cõi chết trở về” và chính chị cũng không thể tin được mình còn có thể mạnh khỏe và làm những việc có ích đến ngày hôm nay.

Đối mặt với tử thần

Trong căn nhà nhỏ nằm cuối đường Chiến Thắng, quận Thanh Xuân, Hà Nội, chị Nguyễn Thị Thu Lan (52 tuổi) không giấu nổi cảm xúc khi chia sẻ về quãng thời gian chống chọi bệnh tật của mình. Chị từng là cử nhân kinh tế và hiện là Giám đốc Cty Cổ phần Behappy, nếu không nói thì chắc hẳn không một ai biết người phụ nữ giỏi việc nước đảm việc nhà này từng mang trong mình 2 căn bệnh ung thư quái ác.

Một ngày cuối năm 2002, lúc ấy chị mới 42 tuổi, bỗng thấy trong người không khỏe, thường xuyên đau ở phần bụng. Do công việc bận rộn, chồng chị lại là kỹ sư xây dựng nên thường xuyên tất bật với những dự án, công trình, thời gian ở nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hai cô con gái đang tuổi ăn, tuổi học nên mọi công việc gia đình, bên nội, bên ngoại đều do một tay chị gánh vác. Cùng với đó, chị phải chịu trách nhiệm cho hoạt động của công ty gia đình mới khánh thành. Quay cuồng với công việc và vai trò làm mẹ, làm vợ, chị như quên đi bản thân mình. Mãi đến khi có triệu chứng bất thường, chị Lan mới miễn cưỡng đi bệnh viện kiểm tra thì được các bác sĩ chẩn đoán bị ung thư đại tràng. “Nghe hung tin, tôi ngã quỵ xuống, đầu óc quay cuồng không nghĩ được việc gì nữa. Tôi đã nghĩ đến cái chết và vô cùng run sợ, lúc đó chồng tôi đang công tác ở Điện Biên và tôi khóc mất 3 ngày khi bác sỹ nói phải mổ ngay nếu không thì “chậm một ngày là mất 3 năm”, chị Lan tâm sự.

Biết chị bệnh, cả gia đình đảo lộn, ai cũng lo lắng, đứng ngồi không yên. Chị Lan nhập viện và điều trị theo tây y ngay lập tức, chị được tiến hành phẫu thuật cắt đại tràng vào tháng 12.2002. Tuy qua cơn nguy kịch nhưng sức khỏe chị Lan vô cùng yếu bởi truyền hóa chất vào người trong một thời gian dài. Những tưởng căn bệnh ung thư đại tràng là quá sức đối với một người phụ nữ bé nhỏ như chị nhưng nào ngờ, số phận nghiệt ngã chưa buông tha khi vào cuối năm 2010, sau một lần tái khám ung thư, chị Lan được thông báo mắc ung thư cổ tử cung. Lại thêm một bản án khoác lên người phụ nữ mảnh mai khiến chị sụp đổ hoàn toàn. Đầu năm 2011, chị Lan tiến hành phẫu thuật cắt tử cung và tiếp tục song song điều trị hai căn bệnh ung thư. Tỉnh dậy sau ca mổ, nằm trong phòng hồi sức, chị Lan thấy mình quá may mắn nhưng rồi lại lo lắng tột cùng cho số phận mình những tháng ngày về sau.

Bệnh tình dồn dập ập đến là cú sốc quá lớn đối với chị Lan và gia đình khi cuộc đời đang còn rộng mở, sự nghiệp và hạnh phúc đang ở thời kỳ viên mãn. “Mọi người trong TCty Sông Đà nơi tôi và chồng làm việc khi đó còn đồn nhau là đi thăm tôi còn kịp không hay là sắp sửa phải lo hậu sự rồi. Con gái út của tôi khi đấy mới 4 tuổi, thấy mẹ bị bệnh, người gầy rộc, chỉ còn khung xương thì suốt 2 tháng trời sợ không dám gần mẹ”, chị Lan chia sẻ.

Nhớ lại quãng thời gian đó, Phạm Ngọc Mai Anh (hiện là thạc sỹ truyền thông, con gái chị Lan) kể: “Chỉ trong vòng mấy năm mà mẹ tôi phát hiện 2 căn bệnh ung thư khiến gia đình vô cùng sửng sốt. Sau lần phẫu thuật thứ hai, mẹ tôi giảm hơn 10kg, người chỉ còn da bọc xương, thiếu sức sống. Bên cạnh đó, mầm mống ung thư vẫn còn tồn tại trong người, có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, khiến tinh thần mẹ tôi suy sụp, mất niềm tin, luôn trong tình trạng hoảng loạn”.

Quên ung thư để sống

Năm 2011, chị Lan vẫn tiếp tục điều trị hóa chất tại Bệnh viện 103 Hà Nội. Mặc dù truyền hóa chất là phương pháp tối ưu nhất để trị ung thư của tây y, thế nhưng hóa chất truyền vào cơ thể dẫn đến giảm hồng cầu, bạch cầu, cơ thể chị cứ yếu dần. Thậm chí, chị không ăn được, nuốt không trôi và còn phải kiêng khem đủ thứ. Chính vì vậy mà cơ thể chị cứ gầy rộc đi, héo úa, không sức sống. Thế rồi, vô tình chị được một cô bạn của cậu em trai đang sống ở Biên Hòa giới thiệu về bộ môn dưỡng sinh trường sinh học có thể hỗ trợ điều trị bệnh ung thư rất tốt. Với tâm lý “còn nước còn tát”, chị Lan đã hỏi thăm, tìm hiểu về môn học cũng như địa chỉ lớp học để có thể tham gia. Trước đó, chị đã có khoảng thời gian 4 năm học khí công trường sinh và công dụng của nó đã được bản thân chị kiểm chứng. Thời điểm đó, môn học dưỡng sinh trường sinh học chưa được phổ biến tại phía Bắc nên chị phải lặn lội vào tận Bình Dương để tìm học. Chị Lan may mắn được gặp thầy Trần Văn Mai – một trong những người giỏi nhất ở bộ môn này tại Việt Nam, người đã tạo niềm tin cho chị quyết tâm theo học môn trường sinh học.

Chị Lan chia sẻ: “Sau khi được các thầy mở luân xa và dạy học cấp 1, cấp 2, tôi quay trở lại bệnh viện điều trị đợt hóa liệu cuối cùng. Bác sĩ điều trị có khuyên tôi không nên theo học môn học dưỡng sinh vì nếu mở các luân xa mà không đóng lại được thì có ảnh hưởng xấu, có thể sẽ chết sớm hơn. Vị bác sĩ đó còn nhấn mạnh: “Dù có còn sống thêm được 1, 2 năm nữa cũng đừng mạo hiểm cuộc đời mình như vậy”. Nhưng vì nghĩ 1, 2 năm quá ngắn ngủi, phó mặc số phận như thế không đành, tôi quyết tâm theo học dưỡng sinh sau khi điều trị tại bệnh viện”.

Sau khi được mở luân xa và hướng dẫn cách tập, chị Lan đều đặn và kiên trì tập luyện ngay tại nhà bất chấp những cơn đau thắt nơi vết mổ chưa lành. “Ngồi tập giữa mùa đông mà mồ hôi cứ vã ra như tắm, thi thoảng lại có một luồng khí chạy dọc sống lưng, những chỗ bị bệnh đau dội lên như có ai đó nắn bóp, dùng lực tác động vào, đôi khi luồng khí đó lại bừng bừng bốc hỏa lên tận thái dương. Sau cơn cuồng phong vần vũ, cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái vô cùng. Chính lúc này, nguồn năng lượng đang tác động vào cơ thể, nơi nào đau dữ dội nhất chính là nơi nguồn năng lượng tác động mạnh nhất. Nguồn năng lượng đang đẩy bệnh tật ra ngoài nên mới đau”, chị Lan nhớ lại cảm giác lúc mới tập luyện. Dần dà, cái cảm giác đau đớn không còn nữa, thay vào đó là sự dễ chịu, thoải mái. Chị duy trì chế độ tập như một thói quen và chỉ sau hơn 1 tháng, chị Lan đã cảm thấy sức khỏe được cải thiện rõ rệt, những cơn đau giảm dần, chị có thể ăn uống và tự sinh hoạt bình thường. “Tập dưỡng sinh trường sinh học không kiêng khem bất cứ loại thực phẩm nào, chỉ cần đảm bảo đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể. Chỉ có điều nên hạn chế đến những nơi “nhập đồng, nhập cốt” vì khi luân xa được mở, nó rất dễ hấp thụ những linh khí xấu từ bên ngoài”, chị Lan cho biết thêm.

Anh Phạm Ngọc Thành (chồng chị Lan) mỉm cười mãn nguyện nói: “Ban đầu tôi không tin về cái gọi là trường sinh học lắm, bởi tây y còn chịu thì nói gì đến những thứ này. Nhìn vợ “nuốt” từng cơn đau khi ngồi tập dưỡng sinh mà lòng tôi như thắt lại, muốn can ngăn nhưng không được. Nhưng thật bất ngờ là chỉ sau một thời gian, mà tình trạng sức khỏe của vợ tôi được cải thiện hơn rất nhiều, không còn đau đớn hay mệt mỏi, đặc biệt là tinh thần, tâm lý ổn định, lúc bấy giờ tôi mới ủng hộ vợ mình thực sự”.

Ai cũng nghĩ rằng chị Lan “không tàn cũng phế”, thế nhưng chỉ sau 3 tháng, chị Lan đã đề nghị giám đốc cho trở lại công ty làm việc trong sự thán phục của mọi người. Cứ mỗi buổi sáng, chị dành ít nhất 1 tiếng đồng hồ để tập, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình, đưa con đi học, đi vào viện truyền hóa chất, chiều về lại đến công ty làm việc. Được sự động viên và giúp đỡ của thầy Trần Văn Mai và các bậc cao niên đi trước, chị Lan không những đạt được kết quả như mình mong muốn mà còn thôi thúc chị mở lớp học ở miền Bắc để hỗ trợ những người có cùng cảnh ngộ thoát khỏi bệnh tật.

Đầu năm 2012, Câu lạc bộ Dưỡng sinh trường sinh học do chị Lan chủ nhiệm được thành lập và lấy địa điểm tại trường THCS Thanh Xuân Nam làm trụ sở với sự hỗ trợ nhiệt tình của đông đảo các thầy giáo trong Bình Định, Đà Nẵng, Bình Dương… Điều đặc biệt, học viên tham gia học tại câu lạc bộ được hoàn toàn miễn phí, mọi người tham gia tự nguyện, lấy tình thương giữa con người với con người là phương châm hoạt động. Ngoài việc chữa bệnh, học viên khi đến với CLB còn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống, động lực để phấn đấu và trước hết là học từ tấm gương nỗ lực của chị n

Từ tháng 10.2013, câu lạc bộ dưỡng sinh Trường sinh học Thanh Xuân đã được chính thức công nhận và trực thuộc Trung tâm Dưỡng sinh của Viện Nghiên cứu Ứng dụng tiềm năng con người thuộc Liên hiệp các Hội khoa học và kỹ thuật Việt Nam.

THÙY LInh ( laodong.vn )

 

Người đàn bà thoát u gan nhờ tập thiền Trường Sinh học

 

Là lao động chính trong một gia đình có hoàn cảnh không mấy khá giả, cô Đỗ Thị Tuấn (trú tại khu 8, xã Phú Khê, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ) không khỏi sốc khi bản thân mắc phải căn bệnh u gan quái ác. Kiên trì chữa trị ở nhiều nơi, bằng nhiều cách nhưng bệnh tình của cô không chút tiến triển mà ngày càng nghiêm trọng hơn. Khi chán nản đến mức xác định chờ đón trường hợp xấu nhất thì cái duyên đã đưa cô Tuấn đến với môn học thiền dưỡng sinh Trường sinh học và mọi chuyện đã thay đổi từ đây.

Cô Tuấn kiên trì ngồi thiền Trường Sinh học hàng ngày.

        Suy sụp khi mắc phải căn bệnh quái ác
Ký ức về những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời vẫn in đậm trong tâm trí người đàn bà như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Sau một hồi trò chuyện, khi đã thân thiết hơn, cô Tuấn bắt đầu trải lòng với chúng tôi về quãng thời gian mình bị bệnh nặng. Khoảng đầu năm 2015, thấy sức khỏe có dấu hiệu bất thường, nghĩ là do làm việc nặng nhiều sinh ra, nên cô Tuấn tuyệt nhiên không nghĩ gì đến việc đi bệnh viện khám.
Khi thấy sức khỏe ngày càng yếu, các dấu hiệu bất thường ngày càng rõ ràng, gia đình ép đi thì cô Tuấn mới quyết định đến bệnh viện để kiểm tra. Tại bệnh viện tuyến huyện, các bác sỹ kết luận cô bị u gan, các khối u đang phát triển rất nhanh và đưa ra lời khuyên nên tới các bệnh viện tuyến trung ương để làm các xét nghiệm cần thiết xem có tế bào ung thư không. Nghe vậy, người chồng lập tức khăn gói đưa vợ về khám tại bệnh viện uy tín ở Hà Nội.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhận được cái lắc đầu từ bác sỹ, cô Tuấn và người thân không khỏi sốc và suy sụp. Trở về nhà, tinh thần bất ổn nên bệnh tình của cô ngày càng nghiêm trọng. Gia đình, người thân đến thăm nom, động viên rất đông làm cô thêm lo lắng, bất an. May mắn là trong thời điểm đó, chồng và các con luôn ở bên cạnh, tìm mọi cách để giành giật sự sống cho vợ, cho mẹ. Cứ ai mách ở đâu có địa chỉ cắt thuốc trị bệnh hiệu quả là người chồng không ngại đường xá xa xôi tìm đến tận nơi, nghe chỉ dẫn tận tình rồi về sắc thuốc cho vợ uống.
Chữa hết thầy này đến thuốc kia mà không ăn thua, cô Tuấn nản vô cùng: “Vì sức khỏe khá tốt, nên tôi rất ít khi ốm đau mà phải đến bệnh viện. Thấy người không khỏe, đi khám lại ra bệnh nặng, kiên trì chữa trị mãi mà không hiệu quả nên nản lắm. Có lúc nghĩ quẩn còn không thiết sống nữa, sợ làm khổ chồng con. Kinh tế gia đình tôi cũng khó khăn, các con đều đang tuổi ăn học nên lại càng lo lắng, mệt mỏi…”
Mặc dù có lúc chán chường, định phó mặc cho số phận nhưng nhận được sự động viên của người thân, cô Tuấn dần lấy lại bình tĩnh. Gia đình đã phải cầm cố, vay mượn số tiền không nhỏ để thuốc thang trị bệnh cho cô nên cô càng khát khao và quyết tâm được sống.
Những tưởng bệnh tình của cô Tuấn sẽ chuyển biến tích cực sau khi đã dốc hết tài sản, nỗ lực trị bệnh, thế nhưng ngược lại, sức khỏe của cô ngày càng yếu đi. Vì uống nhiều loại thuốc nên bệnh dạ dày tái phát, bệnh đại tràng biểu hiện xấu, những cơn đau đầu do tiền đình ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến mất ngủ kinh niên. Người mệt nhọc nhiều hơn, không làm được bất cứ việc gì. Tâm lý thì chán nản, sợ sệt. Chỉ sợ mất của, người không ra hồn người, thì chồng con lại khổ, nợ nần bao giờ mới trả được.
Khi mọi chuyện tưởng chừng bế tắc, thì may mắn đã mỉm cười với cô Tuấn, khi được chị gái giới thiệu đến lớp dạy ngồi thiền Trường Sinh học ở huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ vào tháng 10 năm 2015. Tin tưởng vào người quen và khao khát được sống, cô Tuấn không chần chừ đăng ký học ngay một khóa. Chính cơ duyên đó đã mở ra một cuộc sống mới mà ngay bản thân cô Tuấn cũng không ngờ tới.
        Nước mắt của hạnh phúc
Khi tìm đến với thiền Trường Sinh học, cô Tuấn chưa có nhiều hiểu biết về môn học này. Nghe những câu chuyện của người chị gái về môn học, về những tấm gương bị bệnh nặng, nhưng nhờ kiên trì ngồi thiền mà khỏi bệnh, cô Tuấn dần hình thành niềm tin để tạo cho mình động lực cố gắng.
Những khó khăn, đau đớn những ngày mới bước vào tập luyện vẫn in đậm trong tâm trí của cô Tuấn. Cô chia sẻ: “Ban đầu, tôi tập luyện cực kỳ khó khăn, không thể ngồi được. Tôi phải có người giúp đỡ hỗ trợ năng lượng trong một thời gian dài, nhiều lúc đau đớn đến bật khóc, nghiến hết cả răng lợi, cảm tưởng không thể chịu đựng nổi thêm một giây phút nào nữa”.
Thực sự đã có lúc rất muốn bỏ cuộc, thế nhưng cứ nghĩ đến chồng và các con, cô Tuấn lại nỗ lực ngồi tập để đối mặt với căn bệnh quái ác, quyết tâm phải học thiền bằng được để chiến đấu và thoát khỏi nỗi đau bệnh tật theo mình suốt thời gian qua.
Học thiền được một thời gian, bệnh tình của Tuấn bắt đầu có tiến triển khả quan. Kiên trì tập luyện, đến thời điểm hiện tại sức khỏe của cô Tuấn đã hồi phục được khoảng 80%. Dần dần, cô không còn phải sử dụng đến các loại thuốc Tây y và thuốc Nam nữa. Các khối u ở gan không phát triển mà teo nhỏ đi, bệnh tiền đình giảm đáng kể, những cơn đau không còn hành hạ nữa. Bệnh dạ dày và đại tràng không còn biểu hiện tái phát. Thể trạng của cô tăng cân lên, ăn uống được, không phải kiêng khem và ngủ rất sâu giấc. Mọi người đều rất bất ngờ trước những tiến triển kỳ diệu về bệnh tình của cô Tuấn. Từ một người ốm đau, bệnh tật, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân cô Tuấn đã khỏe mạnh trở lại, lao động bình thường, luôn lạc quan, yêu đời. Hàng ngày, cô vẫn kiên trì ngồi thiền 3 lần, mỗi lần một tiếng. Hiện tại cô Tuấn đã học đến cấp 3 và đang dự định sẽ học lên cấp 4 vào khoảng cuối năm nay. Thấy công dụng tuyệt vời của thiền đối với sức khỏe, cô Tuấn cũng tích cực giới thiệu cho nhiều người có bệnh biết đến và đăng ký theo học thiền để nâng cao sức khỏe.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, những tiếng nấc nghẹn ngào xen ngang câu chuyện cô Tuấn kể cho chúng tôi là biểu hiện của niềm hạnh phúc khôn tả. Sau một thời gian chiến đấu với bệnh tật, tưởng chừng đã có lúc sụp đổ vì không thể chịu đựng thêm được thì cuối cùng những cố gắng của cô đã được đền đáp xứng đáng. Sự kiên trì khổ luyện đã đem đến cuộc sống mới, tươi đẹp trước mắt cô Tuấn. Đó là một phép màu ngọt ngào được tạo nên bởi tình yêu thương, nỗ lực và niềm tin.
Cô Tuấn chia sẻ thêm: “Môn Trường Sinh học đã giúp tôi khỏi bệnh, cho tôi một cuộc sống mới. Nếu không có môn học này, có lẽ cuộc sống của tôi đã khép lại rồi. Ngoài lấy lại sức khỏe, tâm tính tôi cũng thay đổi theo hướng tích cực. Tính cách nhu mì hơn trước, cũng học được cách yêu thương và đồng cảm, nhất là với những con người có hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật. Tôi hy vọng rằng, sẽ có nhiều người bị bệnh tật biết đến thiền, tin tưởng và kiên trì, nỗ lực vượt qua mọi khó khăn, thử thách, tập luyện nghiêm túc để có thể thoát khỏi nỗi đau bệnh tật”.

                                               Tác giả bài viết: PHAN GIANG & ĐỖ CHANG

                                               Nguồn tin: Gia đình & Pháp luật

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *