THUHANG| 12/02/2005 18:30 ( Báo Hà Nội Mới )
(HNMĐT) – Nhiều thập kỷ qua, cùng với việc dùng hóa chất (thuốc tây y), dược liệu (nguồn gốc động vật, thực vật), phẫu thuật, phương pháp vật lý châm cứu, bấm huyệt… để chữa bệnh, còn có nhiều phương pháp rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh khác đã được nhiều người biết tới và sử dụng rộng rãi như: thể dục thể thao, Yoga, khí công dưỡng sinh, thiền… Và thời gian gần đây lại tái xuất hiện một phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc khá hiệu nghiệm – đó là phương pháp trường sinh học (hay còn gọi là Nhân điện).
Đại tá – BS. Lương Đình Du giới thiệu hệ thống 7 luân xa trong cơ thể người
Ảnh: Thu Hằng
(HNMĐT) – Nhiều thập kỷ qua, cùng với việc dùng hóa chất (thuốc tây y), dược liệu (nguồn gốc động vật, thực vật), phẫu thuật, phương pháp vật lý châm cứu, bấm huyệt… để chữa bệnh, còn có nhiều phương pháp rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh khác đã được nhiều người biết tới và sử dụng rộng rãi như: thể dục thể thao, Yoga, khí công dưỡng sinh, thiền… Và thời gian gần đây lại tái xuất hiện một phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc khá hiệu nghiệm – đó là phương pháp trường sinh học (hay còn gọi là Nhân điện).
Nói là “tái xuất hiện” vì đã có một thời phương pháp chữa bệnh bằng Nhân điện bị phản bác kịch liệt, thậm chí bị khép vào tội “mê tín dị đoan”. Nhưng ngày nay, bằng các phương tiện khoa học kỹ thuật tiên tiến, các nhà khoa học đã có cơ sở khoa học để tìm hiểu, thử nghiệm và chứng minh là Năng lượng sinh họckhông phải chỉ có ở trong con người, trong động vật, mà còn có ở trong thực vật, chỉ khác là cường độ điện cao thấp khác nhau mà thôi. Từ năm 1939, các nhà khoa học Liên Xô (cũ) đã chụp được hình ảnh cụ thể về “Trường khí lực” tức Trường sinh học. Năm 1980, Liên Xô có những cuộc khảo cứu chính thức về hiện tượng này và năm 1982, Trung tâm thí nghiệm năng lượng sinh học đầu tiên của Liên Xô được thành lập với nhiều nghiên cứu ứng dụng trong đời sống mà chữa bệnh chỉ là một trong những đề tài.
Phương pháp chữa bệnh bằng Năng lượng trường sinh học (Nhân điện) đã được các nước Mỹ, Liên Xô, Ôxtrâylia, Xin-ga-po, Thái Lan… công nhận. 5 – 6 năm trở lại đây, phương pháp này cũng được truyền bá, mở lớp huấn luyện cho hàngngàn người ở Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh Hòa Bình, Sơn Tây, Khánh Hòa… Chỉ sau một đợt học tập ngắn ngày, khai mở luân xa, hầu hết các học viên đã đạt kết quả tốt như làm giảm nhanh, giảm rõ một số các triệu chứng bệnh kinh niên chữa mãi không khỏi như: rối loạn thần kinh chức năng, rối loạn chức phận, cắt giảm cơn đau hoặc rối loạn tim mạch, cao huyết áp…
Ông Nguyễn Phúc Thức, sinh năm 1925, cán bộ quân đội nghỉ hưu năm 1990 (ở số 31 ngách 28/38 khu tập thể 28 Điện Biên Phủ), trong kháng chiến chống Mỹ làm công tác phòng chống hóa học ở chiến trường Tây Nguyên. Do đặc thù công việc, ông thường xuyên phải có mặt ở những vùng địch rải chất độc hóa học như chất độc màu da cam hoặc nơi địch rải thảm bom B52 nhiều nhất như vùng tây Pleiku, tây Kontum, Sa Thầy… những năm 1967, 1968, 1969.Đến cuối năm 1969, ông bị ốm nặng, sốt rét ác tính, viêm dạ dày, viêm khớp… được chuyển ra Bắc điều trị gần 3 tháng ở Viện 108. Năm 1989 – 1990, chất độc màu da cam khiến ông bắt đầu bị rụng răng, rụng tóc, mắt mờ, viêm khớp, viêm dạ dày, huyết áp lên đến 270, da mẩn ngứa rồi lở loét hết người, cơ thể chỉ nặng 38kg. Năm 1996, ông được Bộ môn Năng lượng sinh học của Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng đặc biệt của con người chữa bệnh và hướng dẫn cách tự tập Nhân điện, từ đó sức khoẻ tăng dần. Chỉ sau 6 tháng, các bệnh kinh niên đã đỡ, da hết lở loét và không phải mổ dạ dày. Năm 2000, đi thử máu, lượng tiểu đường đo được là 9,6mmol/l, nhưng thấy trong người còn hóa chất độc, ông quyết không điều trị bằng thuốc tây y mà tự chữa lấy bằng cách mỗi ngày hai lần ngồi thiền nhân điện. Nhờ đó mà bệnh viêm khớp đỡ hẳn, trước kia mỗi lần lên gác, ông phải bò lết bằng cả hai tay, vậy mà ở tuổi 78, ông tăng cân hơn 10kg so với trước, khoẻ mạnh, hồng hào, lưng hết còng, vẫn leo núi thăm quan đền Hùng, đền Thượng, Côn Sơn, Kiếp Bạc… Các vết ngứa, lở loét trước kia chỉ còn lại những nốt sẹo sần đen…
Nhìn ông Nguyễn Đăng Doanh ở tiểu khu Chiến Thắng, Xuân Mai, Chương Mỹ – Hà Tây năm nay hơn 80 tuổi, vẫn làm việc đỡ đần cháu con, đều đặn mỗi tháng vẫn 1 – 2 lần đạp xe 45km vào Lương Sơn sinh hoạt CLB Dưỡng sinh, ít ai nghĩ rằng 30 năm trước ông mắc khá nhiều bệnh: viêm đại tràng mãn, sa trực tràng không tự co lên được, gan viêm hay đi lỏng, đau vùng tim, tiểu đường 8mmol/l, đau thắt lưng, teo cơ chân phải do u xương trụ cẳng chân… Đến nay, các bệnh lui gần hết, trí tuệ minh mẫn, kể cả khối u ở xương trụ cẳng phải cũng teo lại. Từ kinh nghiệm bản thân mình, ông cùng câu lạc bộ Nhân điện Xuân Mai – Lương Sơn rất tích cực trong phong trào hướng dẫn nhiều người tự tập nhân điện chữa bệnh. Ông nói: “Tập nhân điện không khó khăn, tốn kém mà lại cực kỳ hiệu quả, nhất là đối với đồng bào nghèo vùng sâu vùng xa. Người biết hướng dẫn người chưa biết, vừa nâng cao sức khoẻ, chữa được bệnh tật, vừa gắn bó tình nghĩa xóm làng. Tôi mong các nhà khoa học dành thời gian nghiên cứu và giới thiệu rộng rãi để nhiều người được tập như tôi”.
Trung tâm chăm sóc trẻ khuyết tật Phúc Tuệ (phố Phó Đức Chính – HN) thường xuyên được chị Đoàn Thanh Hương và các thành viên trong bộ môn Nhân điện của Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người đến để truyền nhân điện cho các cháu khuyết tật, nhờ đó mà các cháu được khoẻ mạnh, lanh lợi hơn nhiều so với trước khi điều trị.
Đặc biệt, với những người tập luyện ở trình độ cao, có thể chữa được bệnh bằng truyền nhân điện từ xa, tức là chỉ dùng ý nghĩ để chữa bệnh cho người bệnh ở khoảng cách xa. Bác sĩ Lương Đình Du (học Nhân điện đến cấp 13++ – lớp cao nhất), nguyên Đại tá Quân y, Tổng biên tập tạp chí Hậu cần, hiện nay là Chủ nhiệm bộ môn Nhân điện của Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng của con người (trực thuộc Liên hiệp các Hội Khoa học Xã hội Việt Nam) đã từng chữa bệnh từ khoảng cách xa cho nhiều bệnh nhân, nhẹ thì cảm cúm, ho sốt, nặng thì tim mạch, tiểu đường, rối loạn tiền đình, thần kinh tọa, viêm gan, teo cơ…, ví dụ như bà Nguyễn Thị Thoại ở phố Hào Nam, Giảng Võ mổ mắt tại Viện Mắt Trung ương và được bác sĩ Lương Đình Du chữa bổ sung bằng truyền nhân điện từ xa. Kết quả là chỉ sau 7 ngày, vết mổ phục hồi nhanh hơn hẳn các bệnh nhân cùng mổ khác, được bác sĩ điều trị đánh giá rất tốt. Hay như trường hợp ông Trần Lung, 65 tuổi ở thành phố Thái Nguyên bị ung thư phổi giai đoạn cuối, phải nằm liệt giường, luôn phải chịu những cơn đau đớn hành hạ dữ dội, mỗi ngày phải tiêm 4 ống morphine giảm đau. Ngày 9/2/2004, bác sĩ Du bắt đầu truyền nhân điện từ Hà Nội (cách Thái Nguyên 80km), mỗi ngày 2 lần sáng và tối. Chỉ sau 30 ngày truyền điện, từ chỗ phải tiêm 4 ống thuốc giảm đau mỗi ngày, ông Lung chỉ còn phải tiêm 2 ống, rồi 1 ống, từ ngày thứ 45 trở đi cho đến lúc chết (86 ngày sau), ông hoàn toàn không phải tiêm ống nào, không còn bị giày vò bởi những cơn đau cắt da xé thịt nữa, mà ra đi nhẹ nhàng, thanh thản…
Trong những lá thư gửi tới cảm ơn “ân nhân” Lương Đình Du,còn có một lá thư rất đặc biệt, đó là lá thư của người nhà bà Nguyễn Thị Kim Liên, 70 tuổi, Việt kiều sống tại bang Texas – Hoa Kỳ, cách xa nửa vòng trái đất. Bà Kim Liên bị ung thư gan, u não nên gần như không ngủ được, lúc mê lúc tỉnh, thường phải vào viện cấp cứu vì những cơn đau dữ dội hành hạ. Chỉ sau 2 buổi được bác sĩ Du truyền nhân điện (mỗi ngày 2 lần từ thành phố Hồ Chí Minh sang Hoa Kỳ), như có một phép lạ, bà Liên đã tỉnh táo, không còn đau đớn, luôn có cảm giác đói và thèm ăn…
Chị Trần Thị Chi Lan, giáo viên dạy tiếng Pháp Trường THCS Chu Văn An (người vừa được nhận Huân chương Cành cọ Hàn lâm của Bộ Giáo dục Pháp), là học trò của bác sĩ Lương Đình Du, học đến lớp nhân điện cấp 6 (lớp kim tự tháp). Chị cho biết khả năng chữa bệnh của Nhân điện thần kỳ đến “không thể tin nổi”. Bản thân chị thường dùng nhân điện chữa bệnh cho mình và người thân. Có lần, đang học Thạc sĩ khoa học Ngôn ngữ bên Pháp thì ở Hà Nội, cô con gái nhỏ của chị bị ốm nặng, chị thử truyền điện về chữa cho cháu. Quả nhiên chưa đầy 1 giờ đồng hồ sau, bệnh cháu đã thuyên giảm, qua vài lần truyền thì khỏi. Lần khác, cô em chồng (đangsinh sống ở Ba Lan) có dấu hiệu bị sảy thai, chuẩn bị phải nhập viện, chị cũng truyền điện từ Việt Nam sang và thai ổn định trở lại, không phải nhập viện.
Cô Trần Thị Kim Nương, hơn 60 tuổi ở Vĩnh Tuy – Hà Nội đến với Nhân điện một cách rất tình cờ. Vài năm trước, cô bị viêm đại tràng co thắt khá nặng. Vốn là một dược sĩ cao cấp nên cô đã cậy nhờ nhiều bác sĩ giỏi, dùng nhiều loại thuốc “đầu bảng” mà bệnh tình chẳng hề thuyên giảm. Cuối cùng, dù chẳng mấy tin, nhưng cô đành nhờ anh Toàn, người hàng xóm chữa bằng phương pháp nhân điện. Kết quả là, như cô thường khoe “như chưa từng xuất hiện bao giờ, không còn đau đớn tẹo nào”.Giờ đây, cô cùng cậu con trai đã học đến cấp 13++ ở Thái Lan, không những tự chữa bệnh cho mình mà còn sẵn sàng giúp đỡ cho tất cả những ai cần. Cô cũng đã thực hiện thành công nhiều ca chữa bệnh từ xa. Cô tâm sự: “Nhân điện không chỉ giúp nâng cao sức khoẻ, chữa bệnh tật, mà còn giúp con người sống nhân ái, đạo đức, biết vì người khác hơn. Tôi đến với nhân điện như một cơ duyên, giúp tôi khỏi bệnh tật, ốm đau, nên tôi muốn giúp nhiều đến được với nhân điện…”.
Trong quá trình đi tìm hiểu thực tế, người viết bài này đã tìm gặp nhiều người đang tập luyện và chữa bệnh bằng Nhân điện, thậm chí còn lấy bản thân và người nhà ra để thử nghiệm xem tác dụng của nhân điện đến đâu. Lần thứ nhất là chữa đau đầu, lần thứ hai chữa bệnh mất ngủ kinh niên, tiếp theo là chữa cảm sốt, rối loạn tiền đình, suy giảm trí nhớ, đều theo hình thức chữa bệnh từ xa do bác sĩ Lương Đình Du, cô Trần Thị Kim Nương, chị Đoàn Thanh Hương thực hiệnThật kỳ lạ là sức khoẻ được cải thiện đáng kể chỉ sau 2 – 3 lần truyền.
Giải thích về cơ chế chữa bệnh của Nhân điện trên cơ sở khoa học, Đại tá – Bác sĩ Lương Đình Du, cho biết: “Khoảng 5.000 năm trước đây, các đạo sĩ Ấn Độ và nền văn minh Ai Cập cổ đại đã phát hiện ra trên cơ thể con người có 7 điểm giao lưu với vũ trụ mà họ gọi là hệ thống 7 luân xa và được coi như cửa ngõ đi vào hệ thống các cơ quan, mô, tế bào vì có vai trò rất quan trọng trong việc chữa bệnh bằng Nhân điện. 7 luân xa này nằm rải rác từ vùng hạ vị lên tới đỉnh đầu, (tương ứng với 7 trung tâm lực của y học hiện đại), mỗi luân xa có công dụng chữa bệnh khác nhau. Ai có luân xa mạnh, người đó có sức khoẻ tốt. Người tập luyện tốt, có năng lượng cao, có thể đặt tay vào vị trí luân xa của người bệnh, có thể kích thích, khởi động luân xa người bệnh hoạt động tích cực hơn để nâng cao sức khoẻ, phòng tránh bệnh tật… Năng lượng sinh học (khí Prana) vào cơ thể con người qua hệ thống các luân xa dưới dạng khí vào thần kinh, nội tiết, tuần hoàn…
Khí năng lượng sinh học (Prana) có thể chữa được bệnh nói chung và chữa từ xa nói riêng là bởi tính chất sóng điện tử, có tính chất xuyên thấu cao và lan tỏa ra khắp các hướng. Do đó khi được luân xa 6 (nằm ở giữa hai huyệt Thần đình và Ấn đường nên gọi là Ngạch trung, nằm ngang với tuyến Yên và tuyến Tùng – 2 tuyến nội tiết rất quan trọng của cơ thể) phóng điện đi, thì luồng sinh khí đó sẽ đi tới mục tiêu theo ý muốn của người sử dụng nó.Vì “ý nghĩ” là nguồn tác động để não bộ phát sóng. Và não bộ lại phát sóng tùy theo trạng thái tâm thần. Sự thư giãn làm não phát sóng với tần số cực kỳ thấp. Khi cơ thể thư giãn (như ngồi thiền), dòng năng lượng trong cơ thể sẽ luân lưu dễ dàng và điều hòa hơn. Tất nhiên, để thực hành được việc chữa bệnh gián tiếp ở khoảng cách xa bằng luân xa 6 (ý nghĩ) thì người đi chữa phải có trình độ nhân điện từ cấp 5.1 trở lên và với điều kiện là phải thường xuyên luyện tập đều, đúng thao tác, đúng ký thuật. Để chữa bệnh từ xa đạt hiệu quả cao, cần phải có sự thống nhất giữa hai bên về thời điểm, giờ giấc chữa bệnh để làm sao bên này phát điện thì bên kia cũng đồng thời thu nhận điện…”.
Không chỉ chữa bệnh, bác sĩ Lương Đình Du còn cùng bộ môn Nhân điện thực hiện thành công nhiều đề tài nghiên cứu về khả năng của nhân điện như chữa bệnh, trồng lúa siêu sạch (không dùng phân bón, hóa chất trừ sâu), nuôi cá, gia súc, gia cầm…
Cho đến bây giờ, thành viên của bộ môn Năng lượng trường sinh học đã có mặt ở nhiều quốc gia cũng như ở nhiều tỉnh, thành địa phương Việt Nam và đã áp dụng tốt khả năng của năng lượng trên nhiều lĩnh vực khác nhau, giúp ích cho con người, cho môi trường sinh thái. Tuy nhiên, hiện nay vẫn chưa có quyết định chính thức công nhận khả năng chữa bệnh của Năng lượng sinh học, vì vậy, số phận của nó vẫn “long đong lận đận”, đôi khi còn bị quy kết là “mê tín dị đoan”, “lừa bịp”… vì vậy những thành viên và các cán bộ trong bộ môn Nhân điện – Năng lượng sinh học có mong muốn lớn nhất là đề nghị các cơ quan y tế, các nhà khoa học Việt Nam để tâm nghiên cứu, chứng minh khoa học trên những kết quả trắc nghiệm thực tế đã làm được để cho phép phương pháp này được ứng dụng công khai, để nhiều bệnh nhân có thể được chữa bệnh và tự chữa bệnh cho mình.
Thu Hằng